Nguyễn Ngoạt

Lục Bát Buồn



Ngàn năm vẫn mãi đợi chờ
Em về lối mộng bơ vơ trăng gầy
Đường trần viễn cách tầm tay
Đợi người chốn cũ sầu vây mộng hồn
Nẻo đời giá lạnh hoàng hôn
Trái tim rớm lệ nỗi hờn trào dâng
Trả em một dải sông Ngân
Chàng Ngưu đã chết lạnh dần cơn mưa
Mị Châu gửi chút lòng thừa
Vì chàng Trọng Thủy vẫn chưa nguôi hờn
Ngọc Hân phòng lạnh cô đơn
Anh hùng áo vải ngậm hờn công danh
Chiều xưa bến cũ lạnh tanh
Trương Chi tiếng sáo bên thành héo hon
Mị Nương trút mộng đang còn
Gửi trong phiến đá giọt son não nề
Trương Quỳnh Như có đang mê
Trái tim Phạm Thái bộn bề sầu đau
Đoạn trường một cuộc bể dâu
Máu tim bầm lệ trên đầu ngón tay
Xót xa một cuộc sum vầy
Mộ chàng Từ Hải sầu vây cỏ tàn
Biết chăng em ý miên man
Là sầu tình cũ nát tan tháng ngày
Anh đi hoang tận trời say
Tìm vần thơ lạnh đọa đày trao nhau.
Khúc loạn ca chứa men sầu
Nhận đi  em những lời đau chung tình.

Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 29 tháng 11 năm 2023

Bình luận về Bài thơ "Lục Bát Buồn"